GIẢNG DẠY NGHỆ THUẬT ĐƯƠNG ĐẠI CHO NGƯỜI TRẺ

PHẦN 1: SƠ LƯỢC VỀ NGHỆ THUẬT ĐƯƠNG ĐẠI VÀ LIÊN KẾT ĐẾN GIÁO DỤC

CHƯƠNG 1: NGHỆ THUẬT ĐƯƠNG ĐẠI

 
Việc định nghĩa về nghệ thuật đương đại giống như là nỗ lực đóng một miếng thạch lên tường. Không có một phương thức cụ thể nào để thực hiện điều đó. Mặc dù nhìn chung, nghệ thuật đương đại có vẻ khó hiểu và khó nắm bắt, nhưng nó cũng có những đặc điểm nhận biết riêng. Dưới đây là 8 đặc trưng tiêu biểu cho dòng nghệ thuật này:
 

ĐẶC ĐIỂM CỦA NGHỆ THUẬT ĐƯƠNG ĐẠI

Contemporaneousness/ Thời gian

Đặc điểm nổi bật nhất của nghệ thuật đương đại là vị trí của nó trong thời đại chúng ta, cái mà Smith gọi là sự đương thời – một tác phẩm thuộc về hiện tại và về hiện tại trong khi vẫn nhận thức đầy đủ về sự hiện diện của chính nó. Sự tự nhận thức dựa trên thời gian này thể hiện trên nhiều phương diện. Một ví dụ là những tác phẩm hợp thời nhưng không hề nao núng của Myriam Dion về những bức ảnh ghép phức tạp của những tờ báo hiện nay.
 
Thuật ngữ nghệ thuật đương đại cũng biểu thị một thời đại trong nghệ thuật.
 
Vậy, thời đại này là gì? Không có câu trả lời đơn giản cho câu hỏi này vì hiện tại, đương đại, luôn tiến về phía trước theo thời gian. Thời đại của nghệ thuật đương đại, do đó, không cố định hoặc chính xác.
 
Tuy nhiên, các chuyên gia nhìn chung đồng ý rằng kỷ nguyên đương đại kéo dài trong 40 năm qua. Tính toán này dựa trên hai yếu tố: thứ nhất, sự chuyển đổi khỏi chủ nghĩa hậu hiện đại vào những năm 1980, khi thuật ngữ đương đại trở thành mốt; và thứ hai, khoảng thời gian trưởng thành của người sống bình thường (Ilfeld, 2012). Với mục đích của chúng tôi trong cuốn sách này, chúng tôi hướng đến gần hơn quãng đời học sinh của chúng tôi và tập trung vào nghệ thuật thế kỷ 21 – đặc biệt là nghệ thuật và về thời đại của chúng.
 

Tự do thực hiện

Mặc dù tất cả là về bây giờ, nghệ thuật đương đại có nguồn gốc từ nghệ thuật của quá khứ. Về cơ bản, ngày nay nó là bước tiến hóa của nghệ thuật, dựa trên chủ nghĩa hậu hiện đại, chủ nghĩa đa văn hóa, thử nghiệm, hậu trường quay, và nghệ thuật theo phong cách vào những năm 1970, năm 80, và năm 90. Thực tế, nguồn gốc của nghệ thuật ngày nay thậm chí còn hiện hữu từ lâu hơn nữa, vào những năm 1917, khi mà Marcel Duchamp có được sự táo bạo khi đặt ngược lại bồn đi vệ sinh và gọi nó là nghệ thuật. Hành động của Duchamp tuy nhỏ nhưng lại mang tính cách mạng hoá và tạo nền tảng cho sự hình thành của loại hình nghệ thuật mới. Điều này dẫn tới một cú đột phá cho cách suy nghĩ lỗi mòn về nghệ thuật trong suốt 60 năm phát triển, và kiến tạo nên cách suy nghĩ đổi mới, sáng tạo về việc làm nghệ thuật mà chúng ta được trải nghiệm ngày nay.
 
Sự tự do thể hiện đã khiến nghệ thuật ít được nhìn nhận như là chính nghệ thuật, mà mang tính bất ngờ, hiệu quả, và kích thích tư duy suy nghĩ. Loại hình nghệ thuật mới này đã mở rộng nghệ thuật với nhiều phương pháp, chất liệu, kỹ thuật và nguồn tư liệu. Nó đã nơi rộng phạm vi nghệ thuật ra thực hành mỹ thuật như cảm nhận đa giác quan, ứng dụng dựa theo thời gian (time-based), kỹ thuật số, và trải nghiệm truyền thông đa phương tiện. Ngày nay, chúng ta có chỗ cho nghệ thuật xã hội thực hành, nghệ thuật biểu diễn và dựa theo thời gian, nghệ thuật sắp đặt và sự kiện, thực tế ảo, và NT truyền thông, NT thông tin, dựa theo nghiên cứu, và hỗn hợp các loại nghệ thuật mà dựa theo cách thức phân loại. Điển hình là sự tự do trong việc tìm kiếm loại nghê thuật sáng tạo dựa trên công nghệ kết hợp với NT thủ công (gốm, tơ lụa, đan lát, may vá, thổi thuỷ tinh, hay kết cườm) và để chứng kiến nghê thuật từ đa dạng các nguồn và văn hoá xuyên suốt thế giới vẫn đang tiếp tục phát triển và hỗ trợ lẫn nhau.
 
Ví dụ, tác phẩm của Aiko Tezuka cùng với nghệ thuật thủ công lâu đời đã ảnh hướng tới các ý tưởng sáng tạo của cô. Trong một thế giới xoay quanh vẻ bề ngoài, Tezuka tập trung vào việc bóc tách các lớp thời gian và ký ức để có thể kế thừa cách làm các sản phẩm tạo tác. Với điều này, cô ấy đã tái tạo phần cấu trúc bị che giấu của tấm vải hoa và trung bày các sợ chỉ của nó.
 
Đối lập lại, William Chyr đã sáng tạo ra trò chơi điện tử bằng cách tưởng tượng ra không gian và vật chất. Các trò chơi này chứa đầy chuyển động tưởng tượng, và sự tương tác cùng với kết nối về thể chất. Trong một bối cảnh khác nhau, Markus Guschelbauer tạo ra sự lắp đặt có thể quảng bá sự suy ngẫm về thiên nhiên và mối quan hệ với nó. Trong tác phẩm “Paradise”, ông ấy đã kết hợp các hộp thuỷ tinh riêng và tạo nó thành một tác phẩm thể hiện mặt đối lập của Trái Đất, thực vật, và đá; rồi mời các khách tham quan tới chiêm ngưỡng về cách mà loài người phân loại và đặt thiên nhiên vào trong hộp.
 

Tính tối ưu của chủ đề

Marcel Duchamp là cha đẻ của nghệ thuật đương đại với quan điểm đặt phong cách chủ đề lên trước vật thể. Bằng cách này, ông ấy đã trưng bày tác phẩm “Readymades”, thể hiện tính cố định của các đồ vật thường nhật như bồn vệ sinh, xẻng xúc tuyết, và cả kệ đựng chai lọ. Việc không có một quy chuẩn hay bối cảnh cho các vật dụng này góp phần khơi gợi trí tò mò của người xem, khiến họ suy nghĩ, phân vân, góp phần hình thành các góc nhìn khác nhau về một tác phẩm nghệ thuật. Duchamp cũng đồng thời hướng dẫn cách tạo tác phẩm và suy nghĩ như một người hoạ sĩ. Ông ấy còn thử thách tính ưu thế của các đồ vật nghệ thuật. Điều này cho thấy rằng giá trị của nghệ thuật không nằm ở giá trị vật chất hay cách mà nó được tạo nên mà dựa trên ý tưởng đằng sau nó. Tính tối ưu của chủ đề là dấu hiệu quan trong nhất của nghệ thuật đương đại. Nó khẳng định rằng về ý nghĩa của nguyên liệu chính trong mỹ thuật và phương pháp tạo dựng cũng như truyền tải ý nghĩa của nó. Việc tập trung vào ý nghĩa và chủ đề mang tới cho nghệ thuật hiện đại sức mạnh. Nó nâng cao khả năng mỹ thuật và kích thích tư duy, mang tới đa dạng trải nghiệm, giúp người xem ghi nhớ về tác phẩm lâu. Nó cũng có ảnh hưởng tới việc làm nghệ thuật, cho phép các hoạ sĩ sáng tạo ý tưởng và chủ đề một cách tự do, không bị ràng buộc với phong cách cá nhân, loại sản phẩm, hay truyền thông tương ứng.
 
Trong tác phẩm White Noise: American Prayer Rug của Nicholas Galanin, chỉ bằng việc đặt cạnh nhau một hình ảnh biểu tượng và hình ảnh gói gọn một chủ đề: tính lan truyền của truyền thông khiến cho văn hoá Mỹ trở nên thật nông cạn và xuống cấp. Tác phẩm của Galanin qua các truyền thông, sử dụng công nghệ mới, trí tưởng tượng không theo cách suy nghĩ của người bản địa, loại hình truyền thống và kỹ thuật của Tlingit và Unangax bên phía bờ biển Bắc (tỉnh British Columbia, Canada và bang Alaska, Mỹ). Các tác phẩm của ông có sự đa dạng trong loại hình và truyền thông, với mỗi một tác phẩm được thực hiện để khuếch đại ý tưởng và khuếch trương sức ảnh hưởng.
 

Thực hành nghệ thuật liên ngành (Cross-Disciplinary Practice)

Sự thống trị của chủ đề và thực hành cũng đã giải phóng nghệ thuật đương đại, khiến nó vượt ra ngoài các lĩnh vực nghệ thuật thông thường và vươn tới ranh giới của khoa học tự nhiên, khoa học xã hội, toán học và nhân văn. Các nghệ sĩ không ngừng khám phá thế giới xung quanh họ. ‘Các chủ đề và ý tưởng mà họ đề cập không thể bị tóm gọn trong bất kỳ chuyên ngành nào và không bị giới hạn trong nghệ thuật. Tuy nhiên, nghệ thuật liên ngành (cross-disciplinary) hiện nay rất khác biệt, bởi vì loại nghệ thuật này vượt qua ranh giới có chủ ý với mục đích điều tra các chủ đề liên ngành và làm sáng tỏ các lĩnh vực điều tra và giải thích chúng.
 
Cách tiếp cận liên ngành hiện nay có một số hậu quả quan trọng.
 
Thứ nhất, nghệ sĩ đảm nhận một vai trò mới; họ được chọn vào vai những người quan sát bên ngoài và những nhà phê bình xem một chủ đề và cách hiểu nó qua lăng kính nghệ thuật. Thứ hai, trong các đối tượng điều tra và thực hành kỷ luật, các nghệ sĩ thích ứng các phương pháp, vật liệu, hình thức và định dạng từ các lĩnh vực khác và áp dụng chúng trong nghệ thuật của họ. Việc vay mượn các công cụ và thực hành của các lĩnh vực phi nghệ thuật làm mới nghệ thuật; nó tạo ra các phương pháp kết hợp mới, tạo ra các hình thức mới và nâng cao nhận thức về tính nhập khẩu và tính thẩm mỹ của hình ảnh trực quan trong mỗi môn học.
 
Ví dụ, Laurel Roth Hope dựa trên nghiên cứu của bà với tư cách là một nhà sinh vật học khi chạm khắc hình nộm của những con chim bồ câu và cho chúng vẻ bề ngoài giống các loài gia cầm đã tuyệt chủng. ình ảnh những chú chim bồ câu mặc trang phục này đã gợi lại ký ức về những giống loài đã tuyệt chủng. Ngoài ra, bà cũng sử dụng một phong cách vẽ động vật truyền thống để thể hiện hình ảnh một loài chim mà chúng ta vẫn thường bắt gặp, đó là chim bồ câu.
 

Cuối cùng, các nghệ sĩ theo dõi các chủ đề liên ngành hay nghiên cứu thực hành các lĩnh vực khác nhau thường có xu hướng nhìn nhận bản thân và công việc của họ gắn liền với các lĩnh vực học thuật hơn – với tư cách là các nhà nghiên cứu, phát triển lý thuyết, tiến hành thử nghiệm và truyền đạt “phát hiện “trong bối cảnh nghệ thuật. Định hướng điều tra và học thuật này không chỉ giới hạn ở những nghệ sĩ có ý kiến thức về các lĩnh vực khác; mà nó còn trải dài trên diện rộng trong nghệ thuật đương đại. Nhà khoa học / học giả nghệ thuật Roger Malina gọi đây là “nghệ thuật dựa trên nghiên cứu”. Nó có một vị trí xứng đáng trong học thuật. Với nguồn gốc từ học thuật và phạm vi đa ngành của nó, đây là nghệ thuật có tiềm năng lớn cho phương pháp giáo dục K-12.

Hầu hết các tác phẩm nghệ thuật trong cuốn sách này được đưa vào dựa trên các nghiên cứu. Hai ví dụ về nghệ thuật mà nghiên cứu đặc biệt nổi bật là bức Biodiversity Suits for Urban Pigeons: Passenger Pigeon 2 của Laurel Roth Hope và bức Egg Masses of the Nudibranchs của Isabella Kirkland. Cả hai nghệ sĩ đến với nghệ thuật qua một nền tảng trong khoa học sự sống. Nghiên cứu cũng là một động lực trong nghệ thuật giúp giải quyết các vấn đề lịch sử và xã hội. Harrell Fletcher, Ibrahim Mahama và Lisa Reihana là ba ví dụ về các nghệ sĩ sáng tạo tác phẩm nghệ thuật bằng những nghiên cứu phong phú.
 

Thẩm mỹ cấp tiến

Tuy nhiên, nghệ thuật không chỉ đơn giản là một hình thức học bổng. Đặc tính thẩm mỹ của nghệ thuật làm cho nó trở nên khác biệt. Theo cách nói thông thường, “thẩm mỹ” liên quan đến niềm vui hoặc vẻ đẹp thị giác. Các học giả về mỹ học và nghệ thuật chưa thể lí giải được khái niệm đơn giản đó; Nhìn chung, họ đã lập luận rằng tính thẩm mỹ còn nhiều hơn thế nữa. Đầu tiên và quan trọng nhất, đó là về ý nghĩa và cách một tác phẩm truyền tải nó. Hơn nữa, thẩm mỹ bao hàm sự kết hợp của niềm vui, sự gắn bó và trải nghiệm. Giá trị thẩm mỹ của một tác phẩm nằm ở khả năng thu hút, kích thích và làm mê hoặc lòng người giống như các loại hình giải trí.
 
Vậy, đặc điểm thẩm mỹ của nghệ thuật ngày nay là gì? Nghệ thuật hiện tại tuân thủ các nguyên tắc thẩm mỹ đã nói ở trên, nhưng nó cũng đưa sự thể hiện thẩm mỹ vượt ra ngoài quy ước đối với mọi thứ, từ trải nghiệm nhập vai, sắp xếp đồ vật, hay sử dụng đồ tạo tác “xấu xí” để thể hiện quan điểm, nghiên cứu và làm phóng sự, hoặc chỉ đơn giản là coi các công việc bình thường như một tác phẩm nghệ thuật, và hơn thế nữa. Tính thẩm mỹ cấp tiến này làm cho nghệ thuật đương đại trở nên đặc biệt và phù hợp trong khi nó có yếu tố thách thức đối với chúng ta. Hãy không ngừng đặt câu hỏi: Đó có phải là nghệ thuật không? Nếu bạn muốn tìm một câu trả lời cho nó, hãy đánh giá một tác phẩm theo các nguyên lý cơ bản của mỹ học: nếu nó có ý nghĩa, có khả năng thu hút cá nhân bạn và khiến bạn không ngừng cảm nhận và suy nghĩ, đó chính là nghệ thuật.
 
Ví dụ: Với People’s United Nations của Pedro Reyes, Learning about the World at the Grocery Store của Harrell Fletcher hay Documentation của Yunjin La-Mei Woo đã thu hút chúng ta qua cách nhân cách hóa các vấn đề và dẫn dắt người xem đến với những trải nghiệm thẩm mỹ và trí tuệ, bất chấp các phạm trù thông thường. Bản chất khiêu khích và thẩm mỹ của nghệ thuật khiến nó trở thành ngôi nhà cho sự mới lạ, trải nghiệm và đôi khi là cả sự khó diễn đạt.
 

Tính toàn diện

Giải phóng tính thực tiễn và thẩm mỹ khiến cho nghệ thuật trở nên bảo trùm hơn trong việc mở rộng cách thức hoạt động nghệ thuật và các tiêu chí đánh giá. Các nghệ sĩ ngày nay, từ những người làm việc trực tiếp với hội họa và điêu khắc, đến những người làm việc ở ngoại vi của nghệ thuật như lập trình viên máy tính, nhà thiết kế trò chơi, thiết kế đồ họa, người vẽ minh họa sách,… Trong khi nghệ thuật ngày nay tiếp nhận và xây dựng xoay quanh những nghề nghiệp này, nó cũng đã chào đón những cái mới.
 
Nghệ thuật ngày nay đã thoát khỏi hệ thống thế giới nghệ thuật truyền thống của các phòng trưng bày và bảo tàng thương mại, sử dụng các nền tảng mới để phổ biến tác phẩm, chẳng hạn như trang web cá nhân, TikTok, Facebook và Instagram. Nghệ thuật có nguồn gốc từ không gian đường phố của những năm 1980 và 1990 đã đưa nghệ thuật vào lĩnh vực công cộng, nơi nó thoát khỏi những nguyên tắc được thiết lập sẵn. Các nghệ sĩ nắm quyền kiểm soát tác phẩm của mình và tự tạo cơ hội để được công chúng công nhân, đã tạo điều kiện cho sự phát triển của nghệ thuật đương đại. Và nó đã không ngừng nở rộ trong vài năm qua. Giờ đây, nghệ thuật đã có các nền tảng công cộng dành cho tất cả mọi nghệ sĩ trên thế giới, và nó mang tính bình đẳng hơn bao giờ hết.
 
Tự do khỏi các quy ước và cấu trúc cũng đã mở rộng khái niệm “nghệ sĩ” và những gì nghệ thuật đáng được thể hiện. Việc loại bỏ các tiêu chí hà khắc ở phương Tây và các giá trị của nó đã cho phép thế giới nghệ thuật ngày nay thay đổi phương thức thể hiện, cách tư duy và thể hiện thay thế. Hiện tại, không có công thức cụ thể nào cho người “nghệ sĩ”.
 

Cuốn sách này giới thiệu chủ nghĩa chiết trung (eclecticism) trong một bộ sưu tập nghệ thuật bao gồm các tác phẩm nghệ thuật lấy đối tượng và hình ảnh làm trung tâm cho các buổi biểu diễn và trải nghiệm. Trong khi các tác phẩm nghệ thuật có các hình thức khác nhau, nó cũng đề cập đến đa dạng các chủ đề từ nhiều khía cạnh và sử dụng vô số chiến lược. Trong thời kỳ đầy biến động như hiện nay, nghệ thuật trở thành công cụ quan trọng để xử lý và ghi chép lại những trải nghiệm cá nhân. Làm nghệ thuật bây giờ là một công việc phổ biến. Theo đó, bản chất bao hàm của nghệ thuật đương đại trở nên hợp thời và hấp dẫn hơn bao giờ hết. Nó cho phép mọi cá nhân được sáng tạo nghệ thuật, được tham gia, vui chơi và sáng tạo của riêng mình bất chấp độ tuổi và kinh nghiệm. Nghệ thuật này cũng cung cấp nguồn cảm hứng cho cách làm nghệ thuật vì nó chuyển trọng tâm sang các ý tưởng, cách chơi và suy nghĩ mởi lạ. Ngoài ra, nghệ thuật đương đại cho phép tạo ra ý nghĩa

với số lượng có hạn nguyên liệu, kỹ năng, và nguyên tắc thông thường. Một điểm cộng cho các giáo viên mỹ thuật nằm ở việc có bao nhiêu thí nghiệm, chủ đề, và nguyên liệu được sửa dụng trong nghệ thuật đương đại có thể là câu trả lời cho những thách thức khi học từ xa. Ngày nay, bất kỳ nơi nào cũng có thể trở thành studio, bất kỳ chất liệu nào cũng có thể được dùng làm nghệ thuật, và người trẻ nào cũng có thể trở thành một nghệ sĩ, hoạt động nào cũng yêu cầu tư duy, trí tưởng tượng, và sự sáng tạo có thể được yêu cầu trong các môn học nghệ thuật.
 

Tương tác với Văn hoá thịnh hành

Một đặc điểm khác của Nghệ thuật đương đại là tính tương tác với văn hoá thịnh hành. Nghệ thuật đương đại được mượn từ nền văn hoá thịnh hành, và thường sử dụng hình ảnh và các loại hình trong khi vẫn liên tục chỉ trích nó. Đối với chính bản thân nó, văn hoá thịnh hành đột kích nghệ thuật qua trí tưởng tượng và ý tưởng. Văn hoá thịnh hành và nghệ thuật đương đại thường bị nhầm lẫn với nhau. Ranh giới giữa mỹ thuật và văn hoá thịnh hành ngày nay là nó không tồn tại. Ở nơi từng có sự phân chia ranh giới, ngày nay chúng ta chỉ thấy chỗ trống mà loại hình kết hợp được sử dụng. Các phân loại cũ ngày xưa như ‘nghệ thuật cao’, ‘nghệ thuật thấp’ đã bị loại bỏ và trí tưởng tượng với truyền thông đã xâm chiếm thế giới nghệ thuật.
 

Quan điểm theo từng lãnh thổ văn hoá (Local and Global Perspectives)

Văn hoá đương đại là một trong những nguồn văn hoá và cảm hứng cho nghệ thuật ngày nay. Mỹ thuật thường được bao trọn và vẽ theo nhiều hình thức và hướng biểu đạt khác nhau về sự đa dạng văn hoá. Với việc nới lỏng quy tắc của Nghệ thuật phương Tây hiện đại, các hoạ sĩ không đến từ phương Tây vẫn có thể thực sự theo đuổi phong cách mỹ thuật này, tạo nên sự tự do trong việc thể hiện cảm xúc về văn hoá, dân tộc, quốc tịch, hay thậm chí cả sự phê phán chế độ thuộc địa. Xu hướng này cùng với xu hướng hội nhập, mạng lưới quốc tế và các loại hình nghệ thuật, thúc đẩy sự sáng tạo và tạo các tác phẩm đa văn hoá mà tại đó, giai đoạn tiền hiện đại là nền móng cho Phương Tây . Ví dụ, trong tác phẩm bao bì McDonald’s được làm bởi chất liệu đồng và tạo hình như chuông Trung Quốc , Zhang Hongtu đã thiết kế nên một bình luận thông minh về sự giao thoa và hợp nhất giữa phương Đông và phương Tây.
 

LỜI KẾT

Các tác phẩm nghệ thuật được đề cập đến trong cuốn sách này được lựa chọn bởi chính đội ngũ tác gỉa của cuốn sách này. Bởi lẽ, mỗi một tác phẩm trưng bày đều thể hiện được các tiêu chí được đề cập đến trong cuốn sách này theo mức độ liên hệ, thời gian, và phong cách. Một vài tác phẩm được hoạ sĩ thử nghiệp chất liệu và phương pháp, một số khác thì thể hiện những sự đa dạng văn hoá và xuất xứ địa lí, nhưng hầu hết chúng đều mang được đánh giá theo tiêu chuẩn quốc tế. Trên hết, mỗi một tác phẩm cần thu hút được sự chút ý của các hoạ sĩ học việc và kích thích giác quan của họ. Nếu như bạn mang tác phẩm này đến lớp học và làm tư liệu giảng dạy, hoặc thiết kế khoá học xoay quanh tác phẩm đó, bạn có thể thấy trải nghiệm được được sự mới lạ, thoải mái, và truyền cảm hứng mà nó mang tới. Tất nhiên, nếu như nghệ thuật khiến bạn cảm thấy khó hiểu, hãy nhớ rằng nó có mục đích riêng đằng sau đó, và chúng ta sẽ lí giải lí do trong cuốn sách này. Nghệ thuật đương đại có thể khó để có thể thực sự hiểu thấu, như tôi đã đề cập ngay từ đầu chương. Giống như miếng thạch, nghệ thuật rất khó nắm bắt, và hay biến đổi.
 
Khi nói đến thạch, các nghệ sĩ biết cách nắm bắt miếng thạch theo những cách bất ngờ mà đầy ý nghĩa. Khi một nhà văn viết về nghệ thuật, giống như điều tôi đang làm, có thể sẽ nhìn nhận miếng thạch như là một cách để nhìn nhận về nghệ thuật; nhưng người hoạ sĩ sẽ coi miếng thạch như là một chất liệu nghệ thuật có bao hàm ý nghĩa và khả năng biểu đạt. Liz Hickok nhấn mạnh tới các kỹ năng (khả năng cảm nhận và tạo dựng phong cách) khi cô ấy tạo hình San Francisco từ những miếng thạch đầy màu sắc. Nó là một phép ẩn dụ thông minh cho một thành phố có kiến trúc đáng giá nhưng lại dễ gặp rủi ro khi có động đất. Cảnh quan thành phố là sự minh chứng rực rỡ cho bản chất và sự khéo léo của nghệ thuật ngày nay và tinh thần sảng khoái, đáng ngạc nhiên của nó.
 
Julia Marshall, Connie Stewart & Anne Thulson

Sắp ra mắt